Ðức Phật
không bao giờ tuyên bố Ngài là con hay sứ giả của thần linh Thượng đế
Ðức Phật là một chúng sanh độc nhất đã phấn đấu
cho quả vị tự giác ngộ vo thượng. Không có một ai mà ngài xem như là bậc đạo sư
của mình. Nhờ vào những nỗ lực cá nhân, Ngài tu tập hạnh Thập độ ba la mật: Bố
thí, trì giới, tinh tấn, nhẫn nhục, trí tuệ, kiên định, từ tâm, xuất ly, chân
thật và xả. Thông qua sự thanh tịnh tâm thức, ngài đã mở những cánh cửa đưa đến
tất cả các tri kiến. Ngài chứng biết tất cả các pháp được biết, tu tập tất cả
những pháp môn được tu tập và đoạn trừ tất cả các lậu hoặc phải được đoạn trừ.
Thật vậy, trên cuộc đời này không có một bậc đạo sư nào có thể so sánh tương xứng
với Ngài xét về lĩnh vực tu tập và chứng đắc quả vị.
Ngài quá đặc biệt và bức thông điệp của Ngài
quá chiếu sáng đến mức độ nhiều người thắc mắc không biết Ngài là gì chứ không
thắc mắc nhiều về Ngài là ai? Những câu hỏi về Ngài là ai liên quan đến danh
xưng, tuổi tác, nguồn gốc xuất thân, tổ tiên v.v...trong khi đó câu hỏi Ngài là
gì liên quan đến địa vị của con người mà Ngài được tôn xưng. Ngài quá ‘thần
thánh’ và cảm kích đến nỗi ngay cả vào thời Ngài, có nhiều người đã toan phong
Ngài lên như là thượng đế hoặc là sự hoá thân của thượng đế. Ngài không bao giờ
đồng ý với sự tấn phong như thế. Trong kinh Tăng Chi Bộ, Ngài nói: “Quả thực
Như Lai không phải là một thiên thần, không phải là một Càn-thát-bà, chẳng phải
là quỷ thần, cũng chẳng phải là người. Hãy biết rằng Như Lai là một vị Phật”.
Sau khi giác ngộ, Ðức Phật không thể được phân loại như là một chúng sanh bình
thường như mọi chúng sanh khác bởi lý do Ngài đã là một vị Phật, một chủng tộc
đặc biệt hoặc là một loài chúng sanh đã giác ngộ. Tất cả các Ngài đều là Phật.
Ðôi lúc chư Phật thị hiện nơi cõi đời này,
song có một số người đã nhầm lẫn ý kiến cho rằng đó là một vị Phật tương tự đã
được hoá thân hoặc là xuất hiện trên cõi đời này nhiều lần. Trên thực tế, không
chỉ có một Ðức Phật duy nhất mà có vô lượng vô biên Ðức Phật, nếu không thì
không một ai có hy vọng chứng được quả vị Phật. Người Phật tử tin rằng tất cả mọi
người đều có thể thành Phật nếu vị ấy tu tập những phẩm hạnh thành tựu và có thể
đoạn trừ hoàn toàn những gốc rễ của vô minh nhờ vào những nỗ lực của tự thân.
Sau khi giác ngộ, tất cả chư Phật đều như nhau xét về phương diện chứng đắc và
kinh nghiệm Niết-bàn.
Tại Ấn Ðộ, tín đồ của nhiều nhóm tôn giáo
chính thống đã tìm đủ mọi phương cách để chỉ trích Ðức Phật bởi vì chính giáo
lý khai phóng của Ngài đã cách mạng hoá xã hội Ấn Ðộ thời bấy giờ. Nhiều người
xem Ngài như là kẻ thù không đội trời chung trong khi số học thức ngày càng
tăng cũng như nhiều người thuộc nhiều giai tầng khác nhau trong xã hội quy y
tôn giáo của Ngài. Khi những người này thất bại trong sứ mệnh tiêu diệt Ngài,
thì họ thay đổi chiến lược và gán cho Ngài với danh hiệu là hoá thân của một trong
những vị thần linh của tôn giáo họ. Bằng cách này họ có thể hấp thụ Phật giáo
vào tôn giáo của họ. Ơû một mức độ nào đó, chiến lược này có thể thành công tại
Ấn Ðộ bởi vì qua nhiều thế kỷ nó đã góp phần cho việc làm suy tàn Phật giáo và
hậu quả là nhổ tận gốc rễ Phật giáo khỏi mảnh đất thiêng liêng đã sinh ra Phật
giáo.
Ngay cả thế giới hiện nay, có một số nhà lãnh
đạo tôn giáo đã tìm mọi phương cách nhằm hấp thụ Ðức Phật vào tín ngưỡng của họ
với mục đích thu hút được tín đồ Phật giáo theo đạo của họ. Lý do cơ bản khiến
họ làm như vậy là vì bằng cách tuyên thuyết rằng chính Ðức Phật đã tiên đoán rằng
một vị Phật khác sẽ xuất hiện trên cõi đời này và vị Phật sau cùng sẽ trở nên
phổ quát hơn. Một nhóm người đã phong cho một vị đạo sư đã trú vào khoảng thời
gian 600 năm sau khi Ðức Phật Cồ Ðàm nhập diệt là vị Phật sau cùng. Một nhóm
khác lại cho rằng Ðức Phật tiếp theo đã đến Nhật Bản vào thế kỷ 13. Song có một
nhóm khác lại tin rằng bậc sáng lập tôn giáo của họ đã xuất thân từ một dòng của
những bậc đạo sư vĩ đại (như Ðức Phật Cồ Ðàm và chúa Giê su) và cho rằng bậc đạo
sư đó là Ðức Phật sau cùng. Những nhóm tín đồ này khuyên giới Phật tử nên từ bỏ
Ðức Phật cổ xưa của mình và nên tôn thờ một Ðức Phật được gọi là mới xuất hiện
này. Mặc dầu việc họ đã đặt Ðức Phật ngang hàng với địa vị Bậc đạo sư của họ
cũng là một việc làm tốt đẹp, song chúng ta cảm thấy rằng những nỗ lực nhằm thu
hút người Phật tử vào tôn giáo của họ bằng cách giải thích sai lệch chân lý quả
thật là một việc làm vô cùng xúc phạm.
Những kẻ cho rằng Ðức Phật mới đã ra đời rõ
ràng là xuyên tạc những gì Ðức Phật đã dạy. Mặc dù Ðức Phật tiên đoán sự xuất
hiện của Ðức Phật vị lai, song Ngài đã đề cập một số điều kiện cần phải được
đáp ứng trước khi sự kiện này có thể xảy ra. Ðó là bản chất tự nhiên của quả vị
Phật mà Ðức Phật trong tương lai sẽ không thị hiện mãi cho đến khi nào thọ mạng
của Ðức Phật hiện tại vẫn còn trên thế gian này. Ngài sẽ thị hiện chỉ khi Pháp
Tứ Thánh đế và Bát Chánh đạo hoàn toàn bị lãng quên. Con người sống lúc bấy giờ
sẽ được hướng dẫn đúng cách để hiểu được chân lý tương tự do chư Phật trong quá
khứ thuyết giảng. Chúng ta hiện đang sống trong thọ mạng của Ðức Phật Cồ Ðàm. Mặc
dù giới hạnh của con người, với một số trường hợp ngoại lệ, đã bị suy đồi, Ðức
Phật vị lai sẽ chỉ thị hiện ở một thời điểm không thể tính toán được khi mà
loài người hoàn toàn bị lạc trên con đường đưa đến Niết-bàn và lúc mà nhân loại
đang sẵn sàng chào đón Ngài.