Có một số nhà phê bình cho rằng Phật giáo là tôn giáo bệnh hoạn,
u sầu, yếm thế, luẩn quẩn xung quanh mặt đen tối và bóng râm của cuộc đời, một
kẻ thù của những thú vui vô tội, và là một kẻ giẫm đạp không có cảm giác lên những
niềm vui ngây ngô của cuộc đời. Họ cảm thấy Phật giáo như là một tôn giáo bi
quan, như là một sự nuôi dưỡng một thái độ tuyệt vọng đối với cuộc đời, là một
sự khích lệ mang tính mơ hồ, một cảm giác tổng quan rằng khổ đau và tội lỗi ngự
trị trong những lợi ích của con người. Những nhà chỉ trích này căn cứ quan điểm
của họ trên Chân lý thứ nhất rằng tất cả các pháp hữu vi trong trạng thái đau
khổ. Dường như họ quên rằng Ðức Phật không chỉ dạy nguyên nhân và sự chấm dứt
khổ đau mà ngài còn dạy phương pháp để chấm dứt khổ đau. Trong bất kỳ trường hợp
nào, liệu có một bậc đạo sư nào tán thành đời sống thế tục này và khuyên chúng
ta hãy chấp lấy nó không?
Nếu bậc thầy sáng lập của tôn giáo này-Ðức Phật- là một con người
bi quan như thế thì người ta không mong đợi nhân cách của Ngài phải được miêu tả
bằng những đường nét mộc mạc hơn là đã được vẽ như trước đây. Hình ảnh Ðức Phật
chỉ là một sự nhân cách hóa của tình thương, hoà bình, chân thành, hy vọng và
thiện chí. Nụ cười hấp dẫn và toả rạng của Ðức Phật, được cho là huyền bí và
khó hiểu, là tấm gương hoàn hảo nhất của giáo lý của Ngài. Ðối với những con
người lòng đầy lo lắng và nản lòng, nụ cười giác ngộ và niềm hy vọng của Ngài
là chất cam lồ bổ dưỡng và êm dịu vô tận.
Ðức Phật rải tình yêu thương và lòng từ bi của Ngài trong khắp tất
cả các phương hướng. Một con người như thế khó lòng mà gán cho là một con người
bi quan. Và khi thanh kiếm của những bậc vua chúa và hoàng tử hạnh phúc lắng
nghe ngài, họ nhận ra rằng sự chinh phục chân thật duy nhất là sự chinh phục của
tự ngã và cách tốt nhất để chiến thắng được con tim của nhân loại là dạy họ biết
cách trân trọng Pháp-Chân lý.
Ðức Phật tu tập tính hài hước của Ngài đến mức cao độ đến nỗi những
đối thủ không đội trời chung với Ngài được làm nguôi giận với một sự thoải mái
vô cùng. Thường thì họ không thể không mỉm cười chính họ. Ðức Phật có một ảnh
hưởng rất tuyệt vời; ngài lau chùi sạch sẽ những hệ thống độc tố vô cùng nguy
hiểm của họ và sau đó họ trở thành nhiệt tình theo gót chân Ngài. Trong các bài
thuyết giảng, thảo luận và hội thoại của Ngài, Ngài xác nhận sự tự tin và thái
độ bình tĩnh khiến Ngài được mọi người kính trọng và yêu mến. Làm thế nào chúng
ta có thể kết tội cho một nhân vật như thế là bi quan, tiêu cực?
Ðức Phật không bao giờ mong đợi chư đệ tử Ngài thường xuyên suy
nghĩ liên miên về nỗi khổ đau của cuộc đời và sống một cuộc sống khổ đau và bất
hạnh. Ngài chỉ dạy sự thật khổ đau để mà Ngài có thể chỉ cho nhân loại làm thế
nào để vượt qua nỗi đau khổ này và tiến đến con đường của hạnh phúc. Ðể trở
thành một con người giác ngộ, người ta phải có niềm hoan hỷ, một trong những yếu
tố mà Ðức Phật yêu cầu chúng ta phải tu tập. Niềm vui hay sự hỷ lạc hầu như đâu
phải là bi quan.