Ðức Phật thị hiện nơi cuộc đời này nhằm mục đích xua tan cái
bóng tối của vô minh và chỉ cho nhân loại con đường đi đến sự đoạn tận của khổ
đau.
Ðức Phật là sự hiện thân của tất cả những phẩm hạnh do Ngài thuyết
giảng. Trong suốt 45 năm thực hiện thành công sứ mệnh và để lại những sự kiện
quan trọng của Ngài, Ngài đã chuyển dịch tất cả những ngôn từ, lời nói của Ngài
thành những hành động cụ thể thiết thực. Không có lúc nào mà Ngài không chỉ ra
sự yếu đuối và nỗi đam mê thấp hèn của con người. Giới hạnh của Ðức Phật là tấm
gương hoàn hảo nhất mà thế gian đã từng chứng kiến.
Hơn 25 thế kỷ, hàng triệu con người đã tìm thấy nguồn cảm hứng
và sự khuây khoả nơi giáo lý của Ngài. Sự vĩ đại của Ngài vẫn còn toả sáng mãi
cho đến ngày nay giống như mặt trời chói sáng rực rỡ hơn ánh sáng mờ đục của những
vật sáng kém hơn. Giáo pháp của Ngài vẫn vẫy tay mời gọi phái đoàn hành hương mệt
lã người đến nơi an toàn và cảnh giới an lạc của Niết-bàn. Không có một nhân vật
nào ngoài Ngài đã hy sinh quá nhiều những thú vui vật chất của mình vì nỗi khổ
đau của nhân loại.
Ðức Phật là bậc đạo sư đầu tiên trong lịch sử nhân loại khiển
trách và chống lại nghi thức tế lễ động vật cho quỷ thần vì bất cứ một lý do
nào khác và kêu gọi nhân loại không nên làm hại các loài sinh vật sống.
Ðối với Ðức Phật, tôn giáo không phải là một sự giao kèo trong
mua bán mà là một con đường đưa đến sự giác ngộ. Ngài không muốn chư đệ tử Ngài
tin một cách mù quáng mà Ngài muốn họ hãy suy nghĩ một cách tự do và thông
thái.
Toàn thể nhân loại trên thế gian này được ban phước bằng sự hiện
hữu của Ngài.
Chưa từng có khi nào Ðức Phật bày tỏ thái độ không thân thiện đối
với một ai. Thậm chí đối với những địch thủ và kẻ thù xấu xa nhất của Ngài,
Ngài cũng không bày tỏ thái độ không thân thiện đối với họ. Có một vài người
mang đầu óc thành kiến muốn chống đối lại Ngài và tìm mọi cách giết hại Ngài; song
Ðức Phật không bao giờ đối xử với họ như là kẻ thù. Có một lần Ðức Phật nói:
“Ta như voi giữa trận,
Hứng chịu cung tên rơi,
Chịu đựng mọi phỉ báng,
Ác giới rất nhiều người”.
(Pháp cú - 320)
Trong biên niên sử thế giới, chưa có một nhân vật nào có thể được
công nhận là đã tự hiến dâng quá nhiều cho những lợi ích của chúng sanh như Ðức
Phật đã làm. Ngay từ giây phút giác ngộ cho đến lúc nhập diệt, Ngài phấn đấu
không biết mệt mỏi để nâng cao địa vị con người. Ngài chỉ dành hai tiếng đồng hồ
trong một ngày cho việc ngủ nghỉ của mình. Mặc dù 25 thế kỷ đã trôi qua kể từ
khi bậc đạo sư vĩ đại này đã nhập diệt, song thông điệp về tình thương và trí
tuệ của Ngài vẫn còn hiện hữu trong hình thức thuần khiết tinh khôi. Thông điệp
này vẫn có ảnh hưởng quan trọng đối với vận mệnh của nhân loại. Ngài là bậc thầy
từ bi nhất đã làm toả sáng thế gian này bằng tình thương và lòng nhân từ.
Sau khi nhập Niết-bàn, Ðức Phật đã để lại một bức thông điệp bất
tử vẫn còn gái trị đối với chúng ta. Ngày nay, chúng ta phải đương đầu với một
sự đe doạ kinh hoàng về nền hoà bình của thế giới. Không có thời điểm nào trong
lịch sử thế giới mà bức thông điệp của Ngài lại cần thiết hơn như hiện nay.
Ðức Phật thị hiện nơi cõi đời này nhằm mục đích xua tan đi cái
bóng tối của vô minh và chỉ cho nhân loại cách chấm dứt khổ đau và bệnh tật,
già và chết và tất cả những nỗi lo lắng và khổ sở của kiếp sống nhân sinh.
Theo một số tôn giáo, một số vị thần linh thỉnh thoảng sẽ xuất
hiện trên cõi đời này để tiêu diệt những con người ác độc và che chở cho những
con người lương thiện. Ngược lại, Ðức Phật không thị hiện trên cõi đời này để
tiêu diệt những kẻ ác mà là để chỉ cho họ con đường đi đúng đắn.
Trong lịch sử thế giới mãi cho đến thời kỳ Ðức Phật, chúng ta đã
từng nghe bất cứ một vị đạo sư nào có tấm lòng chan chứa tình yêu thương và nỗi
cảm thông đối với nỗi khổ đau của nhân loại như Ðức Phật chăng? Ðồng thời với Ðức
Phật, chúng ta nghe một số triết gia thông thái tại Hy Lạp như: Socrates, Plato
và Aristole và nhiều nhà hiền triết khác, song họ chỉ là những triết gia, những
nhà tư tưởng và những nhà đi tìm chân lý; họ thiếu đi tình yêu thương cảm kích
đối với nỗi khổ đau của nhân loại.
Con đường cứu độ nhân loại của Ðức Phật là dạy cho họ cách làm
thế nào để tìm được sự giải thoát, an lạc. Ngài không quan tâm đến việc làm dịu
một vài trường hợp liên quan đến chứng bệnh về thân và tâm. Ngài quan tâm nhiều
hơn với việc tiết lộ con đường mà tất cả mọi người có thể đi theo.
Chúng ta hãy đem tất cả những triết gia, tâm lý gia, khoa học
gia, nhà duy lý, những nhà cải cách xã hội, những tư tưởng gia vĩ đại và những
vị đạo sư của các tôn giáo khác, với một tinh thần không thiên vị, so sánh sự
vĩ đại, đức hạnh, tinh thần phục vụ và trí tuệ của chư vị đối với đức hạnh,
lòng từ bi và sự giác ngộ của Ðức Phật. Chúng ta có thể hiểu được địa vị của Ðức
Phật đứng ở đâu trong số tất cả những bậc vĩ nhân này.